logo-zalo.png

, Ngôn ngữ:

Việt Nam | English

Tôi và anh đã cưới nhau như thế


Tôi dành cho anh mọi ý nghĩ, mọi sự quan tâm bằng tâm hồn thơ mộng của chính mình.

 Tôi yêu anh bằng tình cảm chân thành nhất của một người con gái lần đầu yêu. Tôi dành cho anh mọi ý nghĩ, mọi sự quan tâm bằng tâm hồn thơ mộng của chính mình. Tôi chỉ nghĩ đơn giải rằng, mọi thứ tôi làm anh sẽ thích, sẽ xúc động, thê nên tôi sẵn sàng làm mọi thứ để được thấy anh cười.

Tôi vẫn tự vẽ vời trong trí tưởng tượng của mình mọi thứ anh sẽ cần để tự tay chăm lo, mọi thứ anh sẽ thích để tự tay làm, những điều sẽ khiến anh cảm động để chuẩn bị. Tất cả đều vì anh, vì để được thấy anh cười.

Tôi hạnh phúc với những thứ mình đã làm cho anh và luôn miệng hỏi: “Anh ơi! Anh có thích không ạ? Anh có vui không?” Tôi cứ làm và hỏi một cách đều đặn trong sự thêu dệt mối tình đẹp với anh.

Tôi tự thấy mình đang sống một cuộc sống thật đẹp với tình yêu lãng mạn. Mọi thứ đẹp như một giấc mơ và ở trong đó tôi là công chúa, còn anh là hoàng tử.

Cho đến một ngày…

Hương này! Mình tạm thời xa nhau em nhé

Anh có những điều cần nghĩ về mối quan hệ của anh và em

Có những điều anh không thể nói và em không thể hiểu

Không, em ạ! Anh không có người con gái khác! Với anh, chỉ một mình em là đủ

Vì anh muốn chúng mình sẽ sống thật hạnh phúc

Anh không thể nói thêm điều gì nữa

Không, đừng liên lạc với anh nữa! Anh sẽ là người làm điều này.

Anh về đây!

Khóc! Hôm ấy, tôi chỉ biết khóc! Khóc thật nhiều! Tôi như người bị vỡ mộng, bị đánh thức khỏi giấc mơ huyền ảo của cuộc đời mình. Ở đây, trong hiện thực này làm gì có công chúa, có hoàng tử. Ở đây, chỉ còn nước mắt... Không có anh, tôi thấy cuộc sống này thật vô nghĩa, còn đâu nữa những bức thiệp hoa thật cầu kì tôi tặng anh vào một ngày đông lạnh, còn đâu nữa khung cảnh lãng mạn toàn hoa và nến và hai đứa... Tôi cũng không thể đòi anh những điều tôi mong muốn nữa: những lần đội ô đi dưới mưa, những lần anh cõng trên cả bờ đê dài để hát một bản tình ca, những lần đuổi nhau chạy dài trên nền cát trắng khi trời trong và lộng gió biển.... Những giấc mơ của tôi đã vỡ tan, đã không thể trở thành hiện thực vì lời nói chia tay. Bao viễn cảnh, bao mộng đẹp của tôi đều biến mất mà chưa thành hiện thực.  

Ảnh minh họa

Tôi đã khóc như vậy, đã nghĩ như vậy. Tôi khóc vì anh nói chia tay nhưng dường như nỗi đau nhiều hơn vì những giấc mộng của tôi đã đổ vỡ. Tôi buồn vì anh đã rời xa tôi, nhưng buồn hơn vì anh đã không làm cho tôi những điều tôi vẫn hằng mong ước. Anh đã không yêu tôi nữa sao? Không, điều đó là không thể bởi anh đã nói: “chỉ có mình tôi là đủ cho cuộc đời của anh” cơ mà. Vậy thì tại sao? Chẳng lẽ anh không nhận thấy tình yêu tôi dành cho anh?

Một tuần…

Hai tuần…

Ba tuần…

Một tháng…

Thời gian khiến tôi ít khóc dần khi nghĩ về anh. Tôi vẫn buồn nhưng bình tâm hơn. Khoảng thời gian xa cách làm tôi mất đi thói quen thêu dệt những giấc mộng lãng mạn về tôi và anh. Cái hụt hẫng ban đầu dần qua đi, thay vào đó là cái lặng lẽ, để tôi nghĩ về những điều tôi đã làm cho anh, về những gì đã xảy ra, tôi nghĩ nhiều hơn về cái tôi đã cố tạo dựng… Và tôi chờn chợn, vì sao anh đã xa tôi.

“Hương này, có loài hoa nào không hương, không sắc mà vẫn đẹp không em.

Chắc là không anh ạ! Hoa thì phải có hương, có sắc mới đẹp, mới hấp dẫn chứ anh. Không hương không sắc, chẳng hóa ra cỏ dại sao?

Em đã bao giờ thấy những cánh bồ công anh chưa? Chúng không hương, không sắc nhưng thực sự đẹp. Vẻ đẹp của tự nhiên…”

Những cuộc nói chuyện giữa anh và tôi hiện về nhiều hơn… Và tôi mơ hồ hiểu…

Tuần thứ năm, thứ bảy…

Một món quà từ anh: chiếc áo len và bức thiệp! “Đông đã về rồi! Trời lạnh nhiều! Em mặc áo cho ấm!”

Phải rồi! Trời đã sang tháng mười!

Thứ 7 của tuần thứ bảy…

Một món quà từ anh: chiếc khăn. Không thiệp!

Trời đã buốt! Thứ 7 của tuần thứ 9…

Một món quà từ anh: chiếc hộp rỗng! Lần này thì tôi khóc. Tôi đã hiểu những điều anh muốn nói với tôi. Ba năm yêu anh là ba năm tôi mải sống trong mộng mơ, trong tưởng tượng. Tôi đã vẽ cho tình yêu của mình quá nhiều điều không có thực. Chính điều đó đã đẩy anh xa tôi. Tôi đã để vuột mất anh bởi những ảo tưởng do chính mình vẽ ra. Tôi ngỡ mình đã hiểu anh, đã yêu anh biết chừng nào. Tôi ngỡ mình đã làm cho anh hạnh phúc. Giờ tôi biết, tôi đã sai…

Và anh, xa tôi 9 tuần để nói cho tôi biết tình yêu là thế nào! Tình yêu là đời thường, là giản dị nhưng hạnh phúc. Không hoa mĩ, không màu mè, không viển vông, anh cho tôi biết thế nào là tình yêu của tự nhiên và những gần gũi đời thường, là không sắp đặt, không dự tính, là quan tâm tự đáy lòng vì người kia. 

Và cuối cùng tôi và anh đã thành một gia đình

Thứ 7 của tuần thứ 12…

Anh gọi điện…

Quán cũ, bàn xưa…

- Mình là một gia đình em nhé!

….

Xuân sau. Tôi và anh đã thành một gia đình! Không mộng mơ và lãng mạn như tôi đã mơ tưởng nhưng tôi hạnh phúc, bởi tôi yêu anh và anh yêu tôi, thật tự nhiên. 

 

Post by Mrs: H.Hương  

Các tin cũ hơn



Hỗ trợ khách hàng

Tổng lượt truy cập:

20,854,937

Truy cập hôm nay:

643

Đang trực tuyến:

46