logo-zalo.png

, Ngôn ngữ:

Việt Nam | English

Duyên nợ


Bước chân sang xứ người, Quân đã để một nửa cuộc đời mình ở lại.


"Đêm nay là mười bốn, còn mùa trăng thứ bao nhiêu, Quân có nhớ không? Định mệnh khiến chúng ta gặp nhau vào mùa trăng và chia xa cũng vào ngày trăng sắp tròn. Khoảng cách giữa hai ta bây giờ đã quá xa, nhưng cũng rất gần nhau khi chỉ cần bấm đủ mười một con số là nghe được tiếng nhau. Vậy mà sao... sao thế Quân ơi!!!".

Ảnh minh họa.Nguồn: Veer.com

Hạnh rời tay khỏi bàn phím nức nở bật khóc.

                                                                                       ***

Hà Nội quá đông đúc, quá lộn xộn, quá nguy hiểm nhưng cũng quá hấp dẫn với một cô gái quê lần đầu tiên ra tỉnh như Hạnh. Trong khung cảnh ấy thì ngôi trường Hạnh đang theo học khá lãng mạn. Ngày đầu tiên nhập trường, nếu không có bố ra cùng thì chắc Hạnh đã khóc òa, khi vừa bước ra khỏi nhà ga đã bị vô số những người đàn ông xúm lại hỏi "Đi đâu, tắc-xi nhé, xe ôm cho rẻ...". Miệng hỏi, tay họ đã túm lấy quai chiếc ba lô của Hạnh.

Nhưng cũng chỉ được đến tối hôm sau, khi bố lật đật quay về, một mình lang thang dưới rặng cây xanh mướt trong sân ký túc, Hạnh đã thút thít khóc thầm.

- Xin lỗi, bạn đang khóc đấy à?

Hạnh đứng sững lại nhìn trân trân người đối diện, rồi bỏ chạy trước sự ngạc nhiên của cậu con trai. Trèo lên giường, hé mắt nhìn qua khe cửa, Hạnh theo dõi cậu ta. Anh chàng nhìn theo hút bóng cô gái hồi lâu, lắc đầu chậm rãi đi tiếp.

Đêm ấy là mười bốn, ánh trăng như dát bạc lên những phiến lá cây. Có lẽ đây là nơi hiếm hoi khiến người ta nhận ra sự hiện diện của thứ ánh sáng lãng mạn nơi đô hội.

                                                                                             ***

"Có bao giờ người ta yêu nhau ngay từ ánh mắt đầu tiên chạm nhau thế không nhỉ? Không đâu, chúng ta gặp nhau từ tiền kiếp và có duyên với nhau từ biết bao đời rồi. Ông trời se duyên cho ta nên mới xui khiến Quân gặp Hạnh ngay từ đầu tiên nhập trường như vậy. Nhưng, ông Trời cũng ác quá khi cho chúng ta yêu nhau đến như vậy. Hạnh ơi, ước gì đây chỉ là giấc mơ, không, chỉ là cơn ác mộng, ước gì bây giờ mở mắt ra chúng ta không ở hai phương trời thế này...".

Quân nhìn chằm chằm vào chữ "to (gởi tới)" mà không sao đánh nổi dòng địa chỉ của Hạnh lên đó, và lại như những lần trước, Quân không thể bấm "send" được.

                                                                                         ***

- Chúng ta có tội gì mà phải xa nhau? Quân ơi, Quân nói đi. Quân có thể sống xa Hạnh được ư? Hạnh có thể yêu và lấy một người nào đó không phải là Quân được ư?

- Chúng ta không có tội nhưng mối tình này là tội lỗi. Không ai chấp nhận, không ai đồng tình cả. Nỗi đau của Hạnh cũng là của Quân. Cuộc sống kinh khủng sắp tới của Hạnh, cũng là của Quân mà...

Đôi mắt Quân đỏ ngầu. Câu nói tắc nghẹn giữa chừng.

                                                                                     ***

Bảy năm đã trôi qua kể từ cái ngày khủng khiếp ấy xảy ra. Sáu năm trời trôi qua kể từ ngày Quân bước chân sang xứ người làm thuê. Bỏ giảng đường Đại học, bỏ lại nước mắt của người mẹ, sự đay nghiến của cha và nhất là bỏ lại một nửa cuộc đời Quân là Hạnh, dứt áo ra đi.

Họ thề sẽ không liên lạc, để quyết quên nhau đi. Lời thề được thực hiện nhưng họ chưa quên được nhau, ít nhất là đến bây giờ. Có lẽ, bởi cái sự thật kia nhưng khủng khiếp quá.

Đó là một ngày cả hai họ của Quân và Hạnh có tin vui. Cậu ruột của Hạnh sau mấy chục năm thất lạc gia đình nay đã tìm lại được. Ngày đoàn viên ấy, họ mới biết, người cậu của Hạnh chính là bố Quân.

Post by : Mr.Mika Nguyễn

Các tin cũ hơn



Hỗ trợ khách hàng

Tổng lượt truy cập:

20,857,624

Truy cập hôm nay:

439

Đang trực tuyến:

23